Nguyên Thạch

Một Cõi Êm Đềm

Chiều xưa lành lạnh bước sang đông.
Người đến làm tôi ấm cả lòng.
Người nắm tay tôi trong giây phút.
Nhè nhẹ trong tôi thoáng mênh mông.
Quán vắng đêm xưa người ghé thăm.
Cùng tôi nhìn ngắm ánh trăng rằm.
Tôi Người thỏ thẻ lời tâm sự.
Rồi ngõ cùng tôi chuyện trăm năm.
Ôi thật bất ngờ chuyện tình yêu.
Hồn tôi trong trắng chẳng biết nhiều.
Bao lời tình ngõ tôi không dám.
Để rồi nay bỗng thấy tim yêu.
Người đã dìu tôi bay thật cao.
Ôi những nụ hôn thật ngọt ngào.
Trong tôi là cả trời hạnh phúc.
Êm đềm giây phút quyện bên nhau.
Biển Rạng* chiều nao ngát hương cau.
Vòng tay ấm áp thật dạt dào.
Nhưng tôi vẫn thấy lòng run rẫy.
Những ánh mắt tình lúc trao nhau.
Đà lạt đồi thông thật nên thơ.
Cùng nhau dìu bước trong sương mờ.
Tôi thấy tình người trong muôn lá.
Tim tôi ấp ủ mộng tình mơ.
Sông Hương nước vỗ vuốt mạn thuyền.
Con đò tràn ngập mối tơ duyên.
Tơ lòng hoà nhịp cùng trăng nước.
Người đã dìu tôi cõi thần tiên.
Nha trang biển ấm dãi thước tha.
Dấu chân trên cát dáng ngọc ngà.
Trên lưng tôi ghé lời thỏ thẻ.
Đẹp quá Anh ơi cuộc tình ta.
Lòng tôi rung động thật ngất ngây.
Nhớ mãi người ơi mối tình đầy.
Tôi đã trọn trao đời con gái.
Cho chàng lãng tử cuộc tình say.

Nguyên Thạch.

* Rạng:Mũi Né-Bình Thuận.

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Một Cõi Êm Đềm"